Page 274 - 陳長慶短篇小說集
P. 274
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH tôi vẫn ăn hết sạch bát thịt thơm đầy ú ụ, đồng thời từ đó bắt đầu kết oán với chó, sau này mỗi lần gặp chó, không bị sủa cũng bị đuổi, thậm chí bị cắn. Tôi vẫn luôn không hiểu nổi, sĩ quan trưởng vì sao nỡ giết luôn con chó đen nhỏ ngoan ngoãn ấy, rồi sau khi nấu nướng xong không mời chủ nhiệm, hoặc phó chủ nhiệm phụ trách nghiệp vụ phúc lợi đến cùng hưởng, mà lại mời vị tướng quân chẳng bao giờ nhìn thẳng vào ai. Chẳng lẽ sĩ quan trưởng giết chó là do ông này xúi giục? Hay dùng món ông yêu thích để lấy lòng ông? Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, có nói nữa cũng không gỡ lại được mạng sống của chú chó bé nhỏ. Nhưng tôi vẫn tìm cơ hội hỏi sĩ quan trưởng vì sao giết chó, ông bảo tôi bằng giọng bất lực: “Tướng quân đã nói nhiều lần rồi, giết thì giết vậy.” Trong bữa tiệc chó tối hôm ấy, khách chính đương nhiên là tướng quân. Vì trung tâm Văn Khang thuộc trạm phúc lợi, nên sĩ quan trưởng có ý tốt mời tổ trưởng và tôi đến cùng dùng bữa, tổ trưởng lại mời đội trưởng đội văn công và cô Nhan cùng tham gia. Tổ trưởng quả thật chu toàn mọi mặt, ông biết rõ thịt chó và rượu là thứ tướng quân yêu thích nhất, nếu thiếu người đẹp bên cạnh, ắt chưa thể hoàn mỹ. Cô Nhan không chỉ có vẻ đẹp trời sinh, đối xử chân thành với mọi người, mà múa hát đều giỏi, là nhân vật linh hồn không thể thiếu của đội văn công. Tổ trưởng cũng biết tôi quen thân với cô Nhan, cách nghĩ của ông chu đáo đến mức tôi không thể không khâm phục. Nói thẳng ra, nếu không có sự góp mặt của cô, mà để cho năm 90 90