Page 259 - 陳長慶短篇小說集
P. 259
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH có một tảng đá lớn khắc sâu hai chữ màu đỏ “Góc Biển”, cũng đủ khiến tôi liên tưởng đến nguyên do của từ “chân trời” và “góc biển”. Cách bãi biển không xa, dưới hàng cây dừa cao lớn, chúng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh như nhung. Cô trợ lý Tôn mua về ba quả dừa tươi. Khi chúng tôi uống vào những ngụm nước dừa thanh mát, cô ấy lại bắt đầu giảng giải theo kiểu một nhà sử học về câu chuyện truyền kỳ “Chân trời góc biển”: - Thuở xưa, một đám hải tặc từ phương nam đến đây cướp bóc ngư dân, chiếm lấy ngư thuyền, áp bức những người ngư dân không còn nhà cửa, không còn cái gì để ăn. Một ngày nọ, bỗng nhiên có con thần ưng bay đến, nó giang rộng đôi cánh lớn, vung xuống một loạt đá, khiến cho thuyền của bọn hải tặc vỡ nát, và cứu được những ngư dân. Những tảng đá lớn kia đến nay vẫn còn vương vãi trên vụng biển này, trở thành những chứng nhân cho sự trừng phạt bọn cướp biển. Về sau người ta khắc trên những tảng đá lớn kia các chữ “chân trời” và “góc biển”, cũng từ đó nơi đây được gọi là “chân trời góc biển”. Trợ lý Tôn nói xong, tôi thể hội được rằng dù mình đang ở một điểm du lịch nào đó cũng đều có những câu chuyện khiến người nghe vui tai mà rất cảm động. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, đối mặt với cảnh biển trời bao la vô hạn, nghe tiếng sóng vỗ bờ, ngồi dưới bóng dừa, thưởng thức cốc nước dừa tươi mát ở Hải Nam, tôi nhìn những đôi trai gái dạo bước bên nhau, chỉ tay về phía ấy nói: 75 75