Page 260 - 陳長慶短篇小說集
P. 260
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Lệ Mỹ, chúng ta cũng từng có một tuổi trẻ như thế. Cô ấy khẽ cười, chìa cánh tay ra trước để tôi nắm chặt. Đột nhiên cô ấy kéo tay tôi bật dậy, chỉ về phía biển, nói một cách thương cảm: - Anh Trần, đó là “chân trời” còn đây là “góc biển”, anh đừng quên, dù ở chân trời hay góc biển, chúng ta vẫn mãi chăm sóc cho nhau. Tôi kéo cô ấy vào lòng, một lần nữa nắm chặt lấy tay cô ấy, nhưng vẫn không thể nắm được bóng thời gian trôi đi, những năm tháng trôi đi... Nháy mắt, tôi đến Hải Khẩu đã hai mươi lăm ngày, các bạn trong đoàn, có thể họ đã rời Phúc Châu, Tuyền Châu, Hạ Môn mà quay về nhà. Tuy được gặp lại Lệ Mỹ khiến tôi vui mừng nhưng cũng làm tôi lỡ mất những chuyến lữ du, nhưng tôi hoàn toàn không vì thế mà cảm thấy nuối tiếc. Nhìn thấy Lệ Mỹ ngày nào cũng bận rộn, mà vẫn đưa tôi đi xem khắp nơi, thực sự tôi cũng áy náy, thậm chí muốn giúp gì đó cho cô ấy nhưng tôi không thể nhúng tay vào, ngược lại còn tưởng mình như một loại trùng ký sinh, ký sinh trong khách sạn hào hoa này để ăn để uống để chơi và để vui. 10. Từ sau khi đến nơi “chân trời góc biển” trở về, tôi nói cho Lệ Mỹ biết rằng tôi chẳng muốn đến Thông Thập và cũng không muốn đi Văn Xương nữa. 76 76