Page 267 - 陳長慶短篇小說集
P. 267

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Chú đừng quên, ngày hai chín tháng chín mẹ sẽ đợi chú ở Hongkong đó. – Đôi giọt lệ, cuối cùng cũng trào ra trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Tôi nhẹ nhàng hướng về nó gật gật đầu, Lệ Mỹ nắm lấy tay tôi, buồn bã không nói, bước vào trong xe. Hai bên đường những hàng dừa cao lớn vẫn buông những chiếc lá dài xanh biếc đung đưa như trước, trời Hải Nam vẫn một màu xanh thẳm như trước. Có thể lúc này lặng yên còn hơn cả nói thành lời. Vào trong phòng chờ, trợ lý Tôn đã giúp tôi làm xong các thủ tục lên máy bay. Còn cách giờ bay không lâu, khóe mắt Lệ Mỹ đỏ hoe lên, cô ấy cũng khẽ nói với tôi: - Số phận của chúng ta đều do mình tạo ra, hạnh phúc đang nằm trong tay anh, đời người sẽ chẳng thể chờ đợi mười năm hai mươi năm nữa. Xin anh đừng quên, anh mãi là Trần tiên sinh trong lòng em, ngày hai chín tháng chín hẹn gặp anh ở Hongkong, chúng mình sẽ mở một hành trình khác trong kiếp người để cùng bước đi trong hạnh phúc! Tôi nuốt lệ vào lòng, hướng về cô ấy vẫy vẫy tay, bước qua khu vực kiểm tra an ninh, chuyến bay đến Hongkong của công ty hàng không Nam Phương Trung Quốc đã dừng sẵn chờ ở đó. Tôi chầm chậm bước lên bậc thang để lên cửa máy bay. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, giữa hai chữ lớn “Hải Khẩu” vẫn phất phới lá cờ năm sao. Bầu trời thẳm xanh lúc nãy giờ đã kín mây đen, lẽ nào tôi cam lòng làm một ký sinh trùng dưới đám mây đen ấy? Thế rồi tôi cởi bỏ chiếc ca vát trên cổ, kẻ thân sĩ giả dối 83 83 


































































































   265   266   267   268   269