Page 266 - 陳長慶短篇小說集
P. 266

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH lòng cũng phải chịu, biết không? – Cô ấy vỗ vỗ liên tiếp vào vai  tôi, cười nói. Người phục vụ đã mang hành lý của tôi đến sảnh khách sạn, Lệ Mỹ kéo tay tôi, nụ cười lúc nãy cũng biến mất, lẽ nào “nỗi buồn ly biệt lại một phen chiếm lấy ý nghĩ cô ấy” sao? Đến sảnh khách sạn, cô bé Hải Lệ đi sát bên tôi, hai tay để sau lưng, hỏi tôi một cách thần bí: - Chú Trần nè, chú biết hôm nay là ngày gì không? - Hôm nay là ngày chú về quê mà. – Tôi cười nói. - Sai. – Con bé xua xua tay nói: - Hôm nay là ngày tám tháng tám, cũng là ngày lễ Papa, chú Trần, chúc chú ngày lễ Papa vui vẻ nhé. – Nói xong, cô bé đưa hai tay dâng món quà đã chuẩn bị từ trước tặng cho tôi. - Cảm ơn cháu, Hải Lệ, chú có mơ cũng không ngờ được. – Tôi cảm kích nói. - Cái con bé này, nó học cái kiểu phương Tây từ lúc nào chẳng biết. – Lệ Mỹ cười nói. Khi tôi đang ở trong văn phòng trung tâm thương vụ, từng người làm việc ở đây đều nói cảm ơn, và chào tạm biệt, còn Hải Lệ cứ giục tôi lên xe. - Cảm ơn cháu, Hải Lệ, chú cũng tạm biệt cháu nhé. – Tôi vẫy vẫy tay với con bé. Nó đưa mắt chăm chăm nhìn tôi, đôi vành mắt đỏ hoe. Rồi bước đến gần tôi một bước, khẽ nói: 82 82 


































































































   264   265   266   267   268