Page 264 - 陳長慶短篇小說集
P. 264

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Thôi bớt giùm chút đi! – Cô ấy trợn mắt lên với tôi, một nụ cười mỏng cùng lúc ấy lướt qua trên khóe môi. Sau đó nói tiếp: - Ngày hai mươi chín tháng chín em sẽ đến Hongkong đón anh, chúng ta sẽ dạo công viên Hải Dương trước, thưởng thức hải sản trên thuyền Minh Châu Đông Phương. Sau đó chuyển đến Bắc Kinh xem duyệt binh ở quảng trường Thiên An Môn ngày một tháng mười. Trường Thành, Cố Cung, Thiên Đàn, công viên Bắc Hải, Minh Thập tam lăng sẽ đều là những hành trình quan trọng của chúng ta. - Em lấy đâu ra nhiều thời gian như thế? – Tôi có chút hoài nghi. - Anh yên tâm, em tự sắp xếp được. Chơi xong ở Bắc Kinh, chúng ta sẽ đến Vũ Hán ngắm cảnh Hoàng Hạc lâu, đến Trường Giang ngắm Tam Hiệp, đến Quế Lâm ngắm sông nước, đến Trùng Khánh ngắm Sơn Thành, đến Hạ Môn ngắm Kim Môn. – Cô ấy nghiên túc và nói chắc chắn. Tôi gật gật nhẹ đầu, trong lòng xen lẫn niềm hạnh phúc và khổ đau. Giữa biển người mênh mông, trong xã hội vô thường biến ảo này, tôi nên chọn điều gì? Học trung học một năm, tóc đã phơ phơ bạc, những chấm da mồi của người già đã hiện diện một cách tự nhiên trên gương mặt. Chẳng lẽ tôi lại tiếp tục đi học, để được chút lý lịch học tập mà ngạo cùng đời? Nhuộm mái tóc đen, dùng chút giả dối để che giấu tất cả; dùng chút thuốc làm đẹp tiên tiến để tẩy những vết da mồi, mới có thể đứng được trên xã hội hiện thực ở Hải Nam này? Mới có thể xứng với vẻ đẹp của Lệ Mỹ? Con người thật hiểm ác. Chẳng 80 80 


































































































   262   263   264   265   266