Page 283 - 陳長慶短篇小說集
P. 283

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Thực ra, trong thời kỳ quân quản nghiêm ngặt những năm 1960, gạo mà người Kim Môn được ăn đều là gạo mốc meo mối mọt trữ trong kho của quân đội, gạo Bồng Lai chắc chắn rất xa lạ với những người chưa từng được đi đâu xa. Mỗi lần được đến đảo Đài Loan công tác, ăn được bữa cơm gạo Bồng Lai nhà bạn bè, cơm gạo ấy không chỉ trắng ngần, dẻo thơm, ngon miệng, mà hương vị so với gạo trong kho trữ của quân đội, thì thật là một trời một vực. Các tiếp viên khác trong trà thất đặt cho đồng nghiệp của họ cái tên đó, chắc chắn là khen chứ không chê. Cái tên “Gạo Bồng Lai” cũng dần thay thế tên thật Hoàng Ngọc Tiêu, giúp cô giành được sự sủng ái hàng đầu tại chốn vui chơi trong quân đội, kỷ lục phòng vé không ai vượt nổi. Tuy nhiên, tiếp viên có doanh thu cao đồng thời cũng là những người chịu nguy cơ cao. Xem trong báo cáo tài chính của trà thất đưa lên, thì “Gạo Bồng Lai” một tháng từng bán được gần ngàn trang vé vui chơi, bình quân mỗi ngày tiếp khoảng hơn ba mươi khách, đương nhiên trong đó có một bộ phận nhỏ là vé khách mua thêm giờ. Dù tiếp viên mỗi tuần đều phải kiểm tra phụ khoa định kỳ, cứ ba tháng nhất định phải xét nghiệm máu một lần, nhưng vẫn không thể miễn nhiễm hoàn toàn với bệnh phụ khoa. Thử nghĩ xem, một tiếp viên mỗi ngày quan hệ với mấy chục đàn ông, thì dù có phòng tránh cỡ nào, vẫn khó tránh vi trùng xâm nhập. Tất nhiên, không chỉ mỗi tiếp viên xui xẻo, ba quân tướng sĩ đang trấn giữ trên hòn đảo này, thỉnh thoảng cần đến trà thất giải quyết vấn đề sinh lý cũng chẳng thể may mắn thoát bệnh. Tuy y tá quân y có lòng dán bảng “Điều 99 99 


































































































   281   282   283   284   285