Page 281 - 陳長慶短篇小說集
P. 281

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  khí chất, nó đều không bằng một góc Gạo Bồng Lai của trà thất Am Tiền, lần nào cũng phục vụ ông đây đâu ra đấy, thế mới là đàn bà chứ! Ông nói rồi, quay sang tôi: - Nghe nói cậu thân thiết với cô Nhan lắm hả, dù thật hay không, thì tôi cũng phải nghiêm túc cảnh cáo cậu. Cậu trẻ tuổi, có tiền đồ, đừng dây dưa với bọn hát hò múa may trong đội nhạc, biết chưa? Tôi tròn mắt nhìn ông, chưa phản ứng gì. Lúc ấy sĩ quan trưởng đã mang tới nửa bình rượu ngâm thuốc Bắc, tướng quân hỉ hả, trông như được thấy cái cô “Gạo Bồng Lai” vừa dính như sam lại vừa ngon mắt. Ông cầm lấy bình, chăm chú quan sát một lúc, rồi vui vẻ nói: “Cái giái chó này thật không nhỏ, con chó ít ra cũng phải hơn hai chục ký, có phải giống chó đen không?” - Phó chủ nhiệm thật tinh mắt, là chó đen giống ta thuần chủng, cột nuôi ở cây ổi phía sau vườn, chưa từng cho nhảy cái bao giờ. Cái giái chó này tốt chính là ở chỗ đó, lại thêm các vị thuốc Bắc quý, ngâm suốt hơn năm trời, uống xong lập tức công hiệu, giữa tiết trời quái quỷ vừa lạnh vừa ẩm thế này, có mặc ít áo len cũng không thấy lạnh. - Áo len mặc ít mặc nhiều thì quan trọng quái gì! - Tướng quân nói giọng khinh khỉnh – Uống xong mà cái của kia dựng được và giữ lâu thì mới gọi là thần kỳ, chứ thứ khác đếch quan tâm! 97 97 


































































































   279   280   281   282   283