Page 282 - 陳長慶短篇小說集
P. 282
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Phó chủ nhiệm thử là biết ngay! - Sĩ quan trưởng cười nói - Tôi dám đảm bảo, uống xong lập tức hiệu nghiệm, nhất định muốn gì được nấy, giúp ngài ngày nào cũng ăn “gạo Bồng Lai” không ngán. Tướng quân khoái chí cười ha hả. Những người khác tuy cảm thấy ngại ngùng, nhưng sợ cái chức quan mà đành hùa theo cái giọng cười đầy dâm dục của ông. Hoàng Ngọc Tiêu đến Kim Môn phục vụ đã được hơn một năm. Với đôi mắt đen lay láy, nụ cười ngọt ngào, thân mình bốc lửa và ưu thế tuổi trẻ sung sức, kỷ lục doanh thu phòng vé của cô lúc nào cũng dẫn đầu ở trà thất Am Tiền. Có lẽ chính vì lý do này, nên từ lúc cô bước chân đến mảnh đất Kim Môn, sau khi được bố trí đến trà thất Am Tiền thì chẳng hề điều đi nơi nào khác. Vì vậy, những người cô tiếp xúc ban ngày đều là sĩ quan quân đội cấp thiếu tá trở lên, ban đêm đều là các quan to có xe và giấy thông hành trong đêm. Hoàng Ngọc Tiêu ngoài sự trẻ trung xinh đẹp ra, nghe đâu còn có bản lãnh mưu sinh khác với các tiếp viên thông thường, khách chỉ cần nếm trải một lần, dường như đều bị cô hút lấy, từ đó về sau đều trở thành khách quen. Thế nên, thượng tá sẵn sàng chờ thiếu tá đi ra, thiếu tướng cam tâm tình nguyện ngồi trong phòng làm việc của quản lý để đợi. Trừ khi bất đắc dĩ, không ai dễ dàng mua vé của tiếp viên khác. Thế là, các tiếp viên ganh tị, đặt cho cô biệt hiệu “Gạo Bồng Lai”. 2. 98 98