Page 309 - 陳長慶短篇小說集
P. 309

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  trò. Nhưng tôi không hề sợ ông, đồng thời cũng muốn nhân đó khiến ông hiểu rằng tôi tuyệt đối không chịu để ông bức bách hoặc yêu cầu vô lý. Sự thực là tướng quân nên cảm ơn tôi, nếu tiếp tục vùi mình trong hố sâu không đáy của Gạo Bồng Lai, lâu ngày, vi khuẩn độc hại trong thân thể ắt sẽ ngày một phát triển lây lan, rồi từ lúc khởi phát tới khi thành bệnh không thể chữa khỏi, khiến sống mũi lõm vào, chỗ kín sưng tấy biến dạng, khi ấy, không phải cứ đến bệnh viện Thượng Nghị tiêm là khỏi. Nhưng việc này dường như tôi đã quá lo nghĩ, tướng quân tự mình không sợ, người khác sợ thay có ích gì? Từ đó về sau, tướng quân không hề gọi tôi đến dạy bảo nữa, tôi cũng không hề nhận được lời nhắn gửi hay chỉ thị nào qua điện thoại của ông nữa. Có lẽ, ngoài Gạo Bồng Lai, tướng quân không còn tìm đến tiếp viên khác; nhưng nếu cứ theo lý thường mà xét, thì kiểu người háo sắc như ông, tuyệt đối không thể nào chịu nổi cô đơn. Chẳng lẽ ông đang ngấm ngầm tìm kiếm một sắc đẹp có thể thay thế vị trí của Gạo Bồng Lai, nhằm thỏa mãn cơn khát tình cháy bỏng trong ông? Sau khi biết Gạo Bồng Lai quay về Đài Loan chịu tang, không thể trở lại Kim Môn nữa, tướng quân từng thử thông qua chủ nhiệm trung tâm phúc lợi và giám đốc trà thất xem có thể nào thay đổi cục diện, giúp Gạo Bồng Lai về lại Kim Môn tiếp tục chăm sóc phục vụ ba quân tướng sĩ được chăng. Thế nhưng, mệnh lệnh của quan tư lệnh, ai dám phản kháng bất tuân? Dù Gạo Bồng Lai có nhan sắc mỹ miều hơn người, ngón nghề khác các tiếp viên khác, khiến tướng quân không cách nào thoát khỏi vũng xoáy của cô, nhưng nơi đây là chiến địa 125 125 


































































































   307   308   309   310   311