Page 311 - 陳長慶短篇小說集
P. 311

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Cuối cùng, tướng quân bị điều đi, ngược lại với dự liệu của nhiều người, hóa ra ông được thăng chức. Có người nói ông biết cách nịnh bợ lấy lòng cấp trên để trèo cao, có người nói ông có bệ đỡ chắc, ô dù mạnh. Dù sao chăng nữa, việc ông sẽ rời khỏi khu doanh trại Vũ Dương đã rõ rành rành, khiến đại đa số quan binh cục Chính chiến đều vỗ tay reo mừng, chắc chắn không phải vì ông lên chức, mà vì họ chán ghét phải làm việc cùng cấp trên như vậy. Bởi vì, các bộ phận phòng vệ, quân kỷ, giám sát đều cùng thuộc cục Chính chiến, cán bộ Chính chiến cũng được coi là điển phạm trong quân đội, sao có thể chịu nổi một số ít tướng lĩnh bê tha như thế tác oai tác quái bên trong. Dù chức ông cao, nhất thời chẳng làm gì được ông, nhưng thế nào cũng có ngày gặp khắc tinh, chỉ là ngày ấy chưa tới. Tục ngữ nói: Trời không biết trước gió mưa, người biết phúc họa mà ngừa được đâu. Thế sự biến hóa khôn lường, quả thực khiến người ta khó tưởng tượng. Tướng quân còn ngồi chưa nóng chỗ trên ghế mới, đã bị điều đến làm trong một ủy ban thuộc bộ Quốc phòng, đảm nhiệm chức ủy viên không cần ngày nào cũng đi làm. Nếu nói theo thể chế và đạo lý trong quân đội, thì lần điều động này có thể nói là hồi kết cuộc sống quân đội và nghiệp quan trường của tướng quân. Tướng quân không biết là gặp được quý nhân, hay đi đêm nhiều cuối cùng cũng gặp ma. Đối với việc này, có không ít lời đồn thổi, mà chuyện tương đối đáng tin và khiến người ta tin là: Một hôm, tướng quân tham gia một bữa tiệc, rượu được tam tuần, lập tức hiện nguyên hình, giữa sự có mặt của biết bao nhiêu người, lại kéo tay của một phu nhân xinh đẹp trẻ tuổi đòi xem chỉ tay. Lúc 127 127 


































































































   309   310   311   312   313