Page 364 - 陳長慶短篇小說集
P. 364
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH án binh năm đó, quyết định nộp đơn xin bồi thường căn cứ theo điều 6 “Luật Khôi phục quyền lợi nhân dân bị thiệt hại trong thời kỳ giới nghiêm” quy định “Nhân dân trong thời kỳ giới nghiêm từng bị bắt giam hoặc chấp hành hình phạt trước khi được tòa tuyên án xác định vô tội vì các cáo buộc phạm tội thù trong, giặc ngoài, được quyền xin tòa địa phương trực thuộc đối chiếu quy định liên quan của Luật bồi thường oan sai, đề nghị nhà nước bồi thường”. Thế nhưng, thẩm phán trẻ hoàn toàn không hiểu được hoàn cảnh đời sống dưới thể chế chính trị chiến trường năm đó, nên đã yêu cầu cậu ta đưa ra các chứng cứ “bị bắt giam khi nào”, “được phóng thích khi nào”. Thử nghĩ xem, dưới thời đại quyền uy quân quản “muốn bắt là bắt”, “muốn đánh là đánh”, “muốn tra tấn là tra tấn” hồi đó, thì làm gì còn các văn bản chứng minh lưu lại đến nay để làm vật chứng chứ? Vì vậy do tình hình thực tế khó khăn về chứng cứ, đơn của cậu ta đã bị bác. Mặc cho cậu ta đệ đơn tỏ ý không hài lòng với tòa địa phương, kết quả vẫn không có gì thay đổi. Ngày 23 tháng 8 năm 2001, ông Trần Thương Giang từng nhậm chức Ủy viên chính quyền tỉnh Phúc Kiến đã đích thân mở cuộc họp báo “Tạm biệt khủng bố trắng, trả tôi danh dự”, mong giành lại quyền và lợi ích cho những bà con đã bị “tù oan chính trị” thời bấy giờ. Đồng thời truy cứu với lý do “đau thương có thể quên đi, vết thương lịch sử cần phải hàn gắn”, kêu gọi chính quyền có thể cấp những khoản bồi thường thỏa đáng. Nhưng những thành viên của bồi thẩm đoàn mà lương tâm mờ lấp kia, cuối cùng đã xử lý qua loa tắc trách với lý do “đặc thù thời cuộc năm đó”, nên ngay cả thái độ trọng thị cần có 180 180