Page 362 - 陳長慶短篇小說集
P. 362
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH hành khách mà xe chở”. Lại khai: “Tôi chưa từng nghe thầy giáo dạy qua tổ chức gì cả, tôi không rõ càng không biết ám hiệu là gì?”. Còn khai rằng: “Khi tôi viết những chữ này có rất nhiều người đang ngồi trên xe”. 3. Tổng hợp những lời cung trên, bị cáo viết các chữ “1/5” và “Xe khách công cộng nhân dân” trên xe buýt công cộng, vốn do ý đùa chơi sai khiến, cũng hợp tình hợp lý. Xét bị cáo tuổi mới đôi mươi, chỉ học hết lớp hai, theo trình độ giáo dục của bị cáo, còn chưa đủ khả năng đọc thông sách báo. Truy theo những điều bị cáo nói, xe khách công cộng nhân dân là xe của dân chúng, truy đi cứu lại quả không sai, còn những điều khác thì không có căn cứ. Trong trạng thái tình cảm điều khiển mất kiểm soát, tiện tay viết ra mấy lời trên, là sự thật không thể tranh cãi, có lẽ chưa đủ để dựa vào mấy chữ số mơ hồ này, ngay lập tức nói bị cáo có ý đồ tuyên truyền. 4. Xét lại bị cáo hiểu biết nông cạn, có thật sự hiểu được hàm ý của danh từ “Nhân dân” hay không, quả thực còn phải nghiên cứu lại. Chính phủ ta cũng không có lệnh rõ ràng cấm dùng hai chữ “Nhân dân”. Dòng chữ “Xe khách công cộng nhân dân” mà bị cáo viết ở nơi công cộng, dù dễ dẫn đến sự nghi ngờ và hiểu nhầm của người khác, nhưng nếu căn cứ vào đó mà khép tội, thì chẳng những làm mất đi cái ý yêu dân của chính phủ, mà còn không đủ căn cứ pháp luật. Còn xét về mặt tình cảm, nếu bị cáo quả thật là có ý tuyên truyền, thì về mặt khách quan chắc chắn sẽ giữ kín bí mật để bảo vệ bản thân và gia đình, chứ không lý nào lại đứng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, trăm mắt đổ dồn, để viết những chữ khiến người ta chú 178 178