Page 360 - 陳長慶短篇小說集
P. 360
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH đoán để hạn chế đủ thứ tự do của cư dân đảo, thậm chí vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, bị sa lưới lại là một tội danh khó có thể chấp nhận. Thông thường nếu không là gián điệp thì là phản loạn, muốn bắt là bắt, muốn đánh là đánh, muốn bức cung là bức cung, biến dân chúng lương thiện thuần phác thành tù phạm rồi đối xử với họ như những công dân bậc thấp. Những hành vi không thỏa đáng như vậy, lẽ nào là chuẩn mực của quốc gia dân chủ? Trải qua mấy ngày nhục hình tra khảo liên tục, Thuận bị hành hạ đến không còn ra hình người. Mặc cho viên sĩ quan mặt rỗ muốn dùng hình để bức cung, nhưng trước sau gì bọn hắn vẫn không thu được khẩu cung mong muốn, cũng không thể tìm được bất cứ bằng chứng gì cho tội tuyên truyền trên người cậu ta, thứ duy nhất có được chỉ là mấy chữ trên xe buýt kia. Nhưng nếu muốn kết tội thì lo gì không có, Thuận vẫn bị khép vào tội danh “âm mưu tuyên truyền”, chuyển sang tòa án binh điều tra và xét xử, đồng thời đem biệt giam trong nhà giam quân sự, chịu sự điều tra và thẩm vấn của kiểm sát viên quân sự. Mà trong thời gian điều tra và xét xử, cho dù cậu ta có làm bất cứ bản trần thuật hay biện hộ nào đi nữa, thì tất cả đều không được kiểm sát viên quân sự chấp nhận. Thứ mà họ tin vẫn là những lời phiến diện của đơn vị trị an, cho rằng hai chữ “nhân dân” là ngôn ngữ thường dùng của cộng sản, 1/5 chắc chắn là ám hiệu thông đồng với cộng sản, chứng cứ của tội “âm mưu tuyên truyền cho cộng sản” đã xác thực, tiến hành truy tố vụ án theo “Luật trừng trị phản loạn của Hải lục không quân trong thời chiến”. 176 176