Page 361 - 陳長慶短篇小說集
P. 361

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  T5ừ bắt giữ biệt giam, nhục hình bức cung đến khởi tố xét xử, Thuận đã trải qua hơn trăm ngày đau mòn cả tâm hồn lẫn thể xác. Với niềm tin công lý luôn hiện hữu, qua nhiều phiên xét xử tại tòa, thẩm phán quân sự cuối cùng đã áp dụng những kiến giải pháp luật và tri thức chuyên môn phong phú, bỏ qua áp lực từ phía trị an, đưa ra phán quyết vô tội khiến người ta tâm phục khẩu phục, kiểm sát viên quân sự truy tố cậu ta cũng tỏ rõ lương tâm không kháng án nữa. Vậy là toàn bộ vụ án kết thúc, và đến ngày 27 tháng 9 năm 1956, bộ quốc phòng đã thẩm duyệt hồ sơ. Lý do là: 1. Chương 1, Luật trừng trị phản loạn quy định “Luật này dùng để trừng trị tội phạm phản loạn”, tức là các tội đã được quy định theo các điều khoản quy định trong luật này, cần phải có ý phản loạn là điều kiện quan trọng, còn điều 7 của luật quy định, “những kẻ sử dụng văn tự, hình ảnh, diễn thuyết làm lợi cho sự tuyên truyền của bọn phản loạn”, dùng văn tự thì cần phải căn cứ vào nội dung văn tự được viết có ý tuyên truyền cho giặc làm điều kiện cần, tội được quy định tại điều 7 của luật trừng trị phản loạn, cần phải có đủ hai điều kiện kể trên, mới đủ điều kiện cấu thành. 2. Bị cáo Hoàng Đại Thuận bị truy tố trong nghi án dùng văn tự có lợi cho sự tuyên truyền của quân phản loạn, những lời cung của bị cáo khai: “Tôi ở trên xe buýt công cộng, nhân nghĩ đến xe này là xe của dân chúng ngồi, cho nên vô tình mà viết “Xe khách công cộng nhân dân”, còn 1/5 là chỉ số lượng 177 177 


































































































   359   360   361   362   363