Page 363 - 陳長慶短篇小說集
P. 363

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  ý rồi chuốc tội vào thân như thế. Trên cơ sở đó, có thể chứng minh lời khai “vô ý viết ra để chơi” của bị cáo là có thể tin được. Huống chi căn cứ vào nội dung bản báo cáo của cơ quan điều tra thuộc bộ, chưa phát hiện bị cáo có hành vi lời nói phi pháp với người khác, càng chứng minh hoàn toàn không có chuyện bị cáo làm việc cho đối phương, chứng cứ cũng không phù hợp với các điều luật kể trên, nên thông báo cho biết vô tội, để tỏ công bằng. Mặc cho thẩm phán quân sự đã trả lại sự trong sạch cho cậu ta, nhưng nhân cách và danh dự đã bị tổn hại thì không thể bù đắp, vết thương trong tâm hồn càng khó liền sẹo. Cho dù theo ngày tháng vô tình, vết thương trên thịt da sẽ dần mờ dấu, nhưng cảnh tượng bức cung nhục hình khi đó vẫn hiển hiện trước mắt cậu ta, bóng ma khủng bố trắng kia sẽ như hình với bóng ám ảnh cậu ta suốt một đời. Ai phải trả lại công bằng cho cậu ta? Ai phải nói lời xin lỗi với cậu ta? Câu trả lời vẫn mờ mịt giữa hư vô, đây đâu chỉ là bi kịch của thời đại, mà còn là nỗi đau mãi mãi trong lòng dân đảo... Sau sự việc nhiều năm, chính sách chiến trường đã thực thi gần bốn mươi năm cuối cùng đã chấm dứt, dù Hoàng Đại Thuận không muốn nhắc lại chuyện cũ đau lòng ấy, nhưng nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cái bóng ma khủng bố trắng kia, vẫn lởn vởn trong đầu cậu ta, không thể xóa nhòa được. Vậy nên, cậu ta không cam tâm với quyết định tuyên án vô tội của tòa Lời kết 179 179 


































































































   361   362   363   364   365