Page 375 - 陳長慶短篇小說集
P. 375

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH quẹt miệng, lên giọng ra chiều thoải mái. - Nếu không có tiền  thì đợi tôi lãnh lương đưa cho. Vạn Phú và mấy đứa trẻ giương mắt nhìn lão, còn chị Thiêm Đinh chả buồn để ý gì nữa. Đến khi đĩa thịt xào sạch sẽ, Tôn Rỗ quay sang xì xoẹt bát canh bí, nhồm nhoàm bắp cải, mà thập cẩm viên khí cũng rất hợp nhắm rượu, trong nhân còn có ít thịt nghêu nữa chứ. Tôn Rỗ càng ăn càng nhanh nhẹn, càng ăn càng ngon miệng, ăn thế lại chẳng vui sao! Sau khi hết nửa bình Ngũ Gia Bì, Tôn Rỗ cũng mặt mũi đỏ gay, nói năng chẳng còn trên dưới, lão rót nửa cốc rượu đẩy sang chị Thiêm Đinh, mặt dày vô sỉ nói: - Uống, chị dâu, mình cạn nhé, uống xong cốc này, đợi chút dễ làm việc. Mặt chị Thiêm Đinh trầm xuống, không thể nhịn thêm được nữa loại nhục nhã này, nên vừa cầm lấy cốc, cũng chẳng nói chẳng rằng hắt cả vào mặt lão Tôn Rỗ, rồi chị lớn tiếng mắng: - Anh quá đáng quá rồi đấy! Mấy đứa trẻ bị một màn này dọa cho ngơ ngẩn, Vạn Phú tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng từ lời lẽ trong miệng Tôn Rỗ lại nghe ra mấy lời quái dị, lẽ nào chị Thiêm Đinh và lão ấy có gì vương vấn không rõ? Nhất là câu “nếu không có tiền đợi tôi nhận lương đưa cho chị” càng làm anh Vạn Phú không hiểu nổi. Nếu theo cách làm người của lão Tôn Rỗ chả nhẽ lúc bình thường cũng hay đưa tiền cho chị ấy à? Tuy Tôn Rỗ ăn chực khắp thôn đều là chuyện ai ai cũng biết, nhưng chị Thiêm Đinh 191 191 


































































































   373   374   375   376   377