Page 376 - 陳長慶短篇小說集
P. 376

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  tại sao lại còn mua rượu cho lão? Còn cái câu “uống xong cốc này, đợi chút dễ làm việc” là ý gì? Lẽ nào ăn xong cơm còn có việc gì trọng đại cần kíp? Lại nữa, chị Thiêm Đinh sao lại tạt rượu lão nhỉ? Lại còn nói lão quá đáng. Tất cả những điều ấy đều khiến anh chả hiểu ra làm sao, nhưng rốt cuộc thì vẫn là việc riêng của họ, anh cũng có lý nào đi hỏi rõ ràng, càng không có bản lĩnh can thiệp. Hy vọng chị Thiêm Đinh có thể nâng cao ý thức cảnh giác, chú ý an toàn của bản thân, tuyệt không nên dẫn sói về nhà, rước lấy phiền phức cho mình và trẻ nhỏ. Tôn Rỗ dùng tay lau vết rượu trên mặt, chịu nhục thế mà lại như chẳng có tí tức giận gì, nếu là bình thường lão tiếp xúc với đội dân quân thì cứ phải tuôn ra một tràng những câu khó nghe (quả thật khiến người ta khó mà tin nổi). Lẽ nào chị Thiêm Đinh có bản lĩnh này, có thể khống chế loại cầm thú khó chế ngự này? Bị một quả phụ trẻ hắt rượu vào mặt, đối với cánh đàn ông mà nói, là điều sỉ nhục lớn, nhưng lão Tôn Rỗ này lại có thể nuốt trôi cục tức này, không thèm để ý sự chế giễu của người đời. Đời, ai cười mặc kệ. Lão ý rốt cuộc có để bụng không? Thật khiến người ta không hiểu nổi. Khi cơm no rượu say chuẩn bị ra về, lão mặt cười tâm không cười quay sang nói với chị Thiêm Đinh: - Chị dâu, ngày khác tôi lại đến, chị đợi tôi nhé! Chị Thiêm Đinh còn chưa nguôi giận, muốn mắng lão thêm mấy câu, nhưng nghĩ lại, cái kiểu thơn thớt cười ấy chả 192 192 


































































































   374   375   376   377   378