Page 406 - 陳長慶短篇小說集
P. 406

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  đó là đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoặc là kẻ bị khuyết tật không tìm được vợ, hay là một số ít thanh niên ham vinh hoa phú quý, muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nếu không như vậy, hầu như không ai chịu ở rể. Về chuyện ở rể, ngoài việc có thể lấy được người vợ đầu ấp tay gối, chàng rể lại có được nhà cửa vườn tược, khỏi phải lo chuyện ăn chuyện ở, có thể ngồi không rung đùi vài chục năm. Nhưng nếu người ở rể chỉ thích hưởng thụ, không có chí phấn đấu, cứ mong nhờ vả nhà gái, thì suốt đời bị người ta xem thường, thậm chí người đầu ấp tay gối với mình cũng không ngoại lệ. Vì vậy, nếu ai muốn ở rể thì phải chuẩn bị tâm thái để chịu đựng sự châm chọc giễu cợt của người đời. Dù là “bị bắt rể” hay “đi ở rể”, đều đụng đến lòng tự trọng của đàn ông. Một khi ở rể nhà người, bản thân phải cần kiệm, siêng năng, khiêm nhường mới được nhà gái chấp nhận. Ngược lại, chắc chắn sẽ bị coi là thằng nhà nghèo ham ăn biếng làm đáng ghét, không lâu sau sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà. Cho dù hôn nhân tan vỡ, người thiệt thòi luôn là con gái, nhưng vào thời nam nhiều nữ ít, việc nhà gái muốn tìm thêm một chàng rể giỏi giắn nhanh tay lẹ chân lại chịu thương chịu khó thì chẳng có gì khó khăn. Còn chàng trai bị đuổi khỏi nhà có thể không được may mắn như vậy, nói không chừng còn trở thành gã Vương Lão Ngũ “mất cả chì lẫn chài”(1), cả cuộc đời phải chịu cảnh trắng tay. Dù Võng Yêu Tử ngoan hiền, siêng năng lại biết chuyện, nếu muốn gả cho một gia đình đường hoàng chắc chắn không  1. Vương Lão Ngũ: Chỉ những người đàn ông cô độc với ý mỉa mai. 222 222 


































































































   404   405   406   407   408