Page 410 - 陳長慶短篇小說集
P. 410
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH quên công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, thậm chí còn tận tình giúp đỡ anh chị em nhà mình. Huống chi thím Tú Xuân tuổi đã cao, sau khi trăm tuổi, toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn của họ Lý đều do nó kế thừa, giấy tờ nhà đất đều do nó đứng tên. Nếu không thành phú ông, cùng lắm cũng là nông dân có nhà có đất, ai còn dám xem thường nó chứ? Chuyện tốt như vậy sao lại không làm! Nếu để vuột mất cơ hội này, dù làm ruộng vất vả cả đời, cũng không thể đào ra mấy mẫu ruộng, dựng được mấy căn nhà. Còn vợ ư? Càng ở tận chân trời xa thẳm, chỉ ngóng nhìn thôi, không với tới được. Tuy Quý trẻ, lại nhanh chân lẹ tay, bề ngoài xem ra không chỉ thật thà hiền hậu, mà còn khá đẹp trai, nhưng cái bụng con người cách một lớp da, có giống với bề ngoài hay không thì không biết. Thím Tú Xuân thì không biết tí gì về chàng ta, chỉ nghe thông tin một chiều từ bên bác gái nhà họ Trương. Thậm chí bác gái nhà họ Trương nhiều lần cam đoan với thím, thằng Quý không những siêng năng thật thà, mà còn không hề biết các tật xấu như hút thuốc, uống rượu, đánh bạc. Một khi ở rể nhà họ Lý, ngoài việc đối xử tốt với Võng Yêu Tử, nó cũng phụng dưỡng thím Tú Xuân như mẹ ruột, tuyệt đối không để hai mẹ con chịu đói chịu rét, có thể nói là lòng thành không gì sánh bằng. Thím Tú Xuân nghe vậy, lòng thật sự nhẹ đi nhiều, cũng mừng là công sức bỏ ra không uổng phí. Nhưng thím Tú Xuân cũng không phải hạng vừa, bởi thím không hề tin hết lời bác gái nhà họ Trương, mà cẩn thận hơn, thím âm thầm tìm hiểu thằng Quý, lặng lẽ quan sát việc nhà nông của nó. Tuy nhiên thím chỉ nghe toàn những lời tâng 226 226