Page 416 - 陳長慶短篇小說集
P. 416
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH nhất định sẽ thương yêu nhau sống trong hạnh phúc. Huống chi không bao lâu nữa chúng trở thành cha mẹ, một khi đứa con chào đời, cảnh sống hạnh phúc trong gia đình đương nhiên sẽ đến, còn gì đáng để bà phải lo lắng nữa. Cho dù bà có suy nghĩ riêng của mình, nhưng cũng không quên nhắc nhở: - Võng Yêu Tử, đã có duyên thành vợ thành chồng thì phải biết tha thứ, thông cảm cho nhau. Tuy thằng Quý là người ít giao thiệp, nhưng chỉ cần việc nào ra việc đó, thấu hiểu cho nhau thì cũng không đến nỗi khó sống với nhau. Mẹ nhiều khi thấy con không nói chuyện, cũng không màng đến nó, như vậy cũng không đúng. - Thưa mẹ, con sẽ nhớ lời mẹ dặn, không so đo với ảnh. Kiếp này phải chung mâm chung chiếu với ai thì sớm đã an bài, bất kể sau này tốt hay xấu, coi như là số mệnh của con! Nhưng kiểu người gàn dở như anh Quý, đôi khi cũng không thể du di được, bởi vì sự nhẫn nhịn nào cũng có giới hạn. Nay ảnh làm rể nhà mình, theo lẽ phải biết phận, càng phải biết dòm trước ngó sau, chứ không phải hở một tí là bơ bơ cái mặt, làm như mình thiếu nợ ảnh vậy đó. Loại người có tính nết rác rưởi này, không ai có thể chịu nổi. – Võng Yêu Tử uất ức nói. - Mẹ hiểu con nghĩ gì, đó gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm ấy mà! Gặp lần đầu thì đã chịu nó rồi, là bởi tay chân nhanh nhẹn lại trai trẻ, còn có gương mặt thật thà phúc hậu, làm sao mà biết được tính nó gàn dở thế này. Mẹ nghĩ miết, hay là qua giai đoạn con sinh em bé, nó sẽ dần thay đổi, không thể như 232 232