Page 417 - 陳長慶短篇小說集
P. 417
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH vậy mãi suốt đời. Con cứ nhẫn nhịn thêm chút nữa, chịu đựng nhiều hơn chút nữa, đừng hơn thua với nó. – Thím Tú Xuân an ủi Võng Yêu Tử. - Mẹ ơi, bất kể là phải chịu tủi nhục thế nào, con cũng chịu được. Nhưng sức chịu đựng có hạn, một khi ảnh không nghĩ lại mà còn làm tới, con tuyệt đối không du di với ảnh, cũng không tha thứ ảnh! – Võng Yêu Tử khóc đỏ cả khóe mắt nói. - Mẹ biết con là đứa con gái ngoan, lúc đầu mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, nên không tìm ông lão lớn hơn ba mươi mấy tuổi cho con, cũng không muốn anh chàng cà thọt ở rể nhà mình, nếu như vậy cả cuộc đời, con không dám nhìn mặt người khác. Thế mà mẹ không hề nghĩ rằng, một đứa trai trẻ thật thà phúc hậu lại có tính nết kỳ lạ đến vậy. Nếu như mai mốt làm cha người ta mà không thay đổi, thì trách bà già này có mắt mà không tròng, lại đặt quá nhiều niềm tin ở bác gái con. – Thím Tú Xuân nói như hổ thẹn với lòng. - Không đâu mẹ, con biết mẹ chỉ vì con, vì hạnh phúc của con, con có thể hiểu được tấm lòng nhân từ của mẹ. Nếu thật sự tìm viên sĩ quan về hưu đáng tuổi làm cha cho con, hoặc một chàng rể “cà thọt” đi lại khó khăn, thì con còn có điều oán trách. Còn nay bất hạnh gặp phải chàng rể cà chớn vốn không thể thấy qua bề ngoài như anh Quý, con làm sao trách cứ ai được. Nếu muốn trách thì phải trách số phận bạc bẽo của mình. – Võng Yêu Tử nói từ tận đáy lòng. - Vài hôm nữa mẹ đi hỏi thần linh, rốt cuộc lỗi lầm bắt nguồn từ đâu. Nói không chừng đốt một ít giấy tiền vàng bạc 233 233