Page 415 - 陳長慶短篇小說集
P. 415

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Tử trông thấy bộ dạng quỉ quái của Quý là lòng đầy chua xót  và tủi hổ. Nhưng gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, đành phải sống cuộc đời đã được định sẵn với loại đàn ông không biết nói lý lẽ. Cô cũng không dám mong mỏi sau này có thể sống hạnh phúc với nhau, nhiều chuyện giữa vợ chồng trong chốn khuê phòng không tiện thổ lộ với mẹ, nếu như đây là số mệnh thì bản thân bằng lòng gánh chịu. Nhớ khi xưa ba tuổi đến nhà họ Lý, được bà cụ yêu thương, bảo bọc hết mực, mạnh mẽ trưởng thành trong vòng tay ấm áp của bà, công ơn này mãi khắc sâu trong dạ. Vả lại, không bao lâu nữa bản thân sẽ trở thành người mẹ, sao có thể làm cho bà phiền muộn, và mình phải có trách nhiệm để bà thanh thản vô ưu sống trong những ngày cuối đời. Vì vậy, cô càng chịu đựng mọi thứ một cách không hề đắn đo cho đến khi bà trăm tuổi. Sống với nhau được mấy tháng, Võng Yêu Tử nói chung đã hiểu được tính tình của Quý. Sở dĩ anh ta đồng ý ở rể, lý do đơn thuần là: một người vợ có thể đáp ứng nhu cầu tình dục của anh ta, và có cả nhà cửa, ruộng vườn để sau này không phải lo chuyện ăn chuyện ở. Anh ta hoàn toàn không biết rằng vợ chồng ngoài việc phải tôn trọng lẫn nhau, còn phải giữ yếu tố tình cảm, mà chỉ biết xem cô là công cụ để giải quyết dục vọng. Vì thế, cô ít khi nói chuyện với chồng, lúc giận nhau cũng không đoái hoài đến, nấu cơm là trách nhiệm của cô, ăn hay không là việc của anh ta. Tuy thím Tú Xuân từ lâu cũng biết được phần nào, nhưng thím luôn tin rằng một ngày chồng vợ, trăm năm ân tình, sau khoảng thời gian sống chung, làm quen, hai đứa trẻ 231 231 


































































































   413   414   415   416   417