Page 413 - 陳長慶短篇小說集
P. 413

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  thái tươi vui của Võng Yêu Tử, có thể thấy chuyện chăn gối của hai đứa chắc hẳn rất vừa ý, ước mơ ẵm cháu của bà lão không còn mấy xa xôi. Nhìn trong ánh mắt của thím Tú Xuân, có thể thấy ánh lên niềm vui khôn tả. Nói cho cùng, thím không nhìn lầm người, hạnh phúc hai đứa dần trông thấy rõ. Từ tận đáy lòng của thím dâng trào niềm vui dào dạt. Không biết có phải do tính cách ít giao tiếp hay do việc ở rể khiến bản thân trở nên tự ti, Quý hiếm khi nói chuyện và giao lưu với người trong làng, thậm chí lúc ở nhà nghe lời nói nào không lọt tai hay khi tâm trạng không tốt, anh ta cũng tự ấm ức trong lòng. Dù không hề to tiếng gây chuyện, nhưng anh ta không chịu ăn uống, y hệt trẻ con vậy, trốn miết trong phòng không ra, còn việc lên núi trồng trọt thì càng không. Đôi khi có người cùng canh tác trong làng hỏi chuyện, thím Tú Xuân và Võng Yêu Tử không muốn vạch áo cho người xem lưng, tìm cách lèo lái sang chuyện khác để giữ thể diện cho anh ta. Đối với hành vi kiểu con nít ấy, lúc đầu hai mẹ con đều lựa lời khuyên nhủ, cũng chẳng bao giờ nói với người khác, dẫu sao đây là chuyện nhà, không để người khác cười chê. Hay là Quý mới đến một môi trường sống khác lạ nên chưa quen, chắc qua một thời gian sẽ bình thường lại, nên hai mẹ con đều chờ đợi cái ngày ấy. Thế nhưng, hành vi của Quý không đơn thuần theo cách nghĩ của hai mẹ con, vì họ làm bất cứ việc gì cũng phải xem tâm trạng hay sắc mặt của anh ta, khiến không khí gia đình hạnh phúc, vui vẻ, giản dị trước đây giờ trở nên nặng nề và buồn bã từ khi có mặt anh ta. Đây không chỉ là điều mà hai mẹ con trước kia chưa từng nghĩ đến, mà còn là chuyện chẳng đặng đừng. Dù 229 229 


































































































   411   412   413   414   415