Page 424 - 陳長慶短篇小說集
P. 424

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Tuy cô nói vậy, trong lòng lại luôn mang ơn mẹ nuôi đã nuôi nấng cô thành người, nhưng cô có chấp nhận số phận không? Cũng không hẳn như thế. Nếu kiếp này muốn có cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ, cần phải thoát khỏi người đàn ông gàn dở này mới được. Tục ngữ nói, một ngày chồng vợ, trăm năm ân tình, nhưng sức chịu đựng của con người bao giờ cũng có hạn, hơn nữa cô vẫn còn trẻ, sao có thể chịu đựng cảnh bị ngược đãi tinh thần suốt đời được. Đôi khi cô cũng suy tư, không biết có phải Quý không uống nước bùa, cũng không ăn tro thơm nên mới không được thần linh phù hộ, hay là anh ta vốn mắc chứng bệnh thần kinh, nay căn bệnh kỳ lạ của anh ta càng thêm trầm trọng. Trước đây không nói chuyện, thường hay bực tức, nay ngoài hai thứ trên, lại còn hở tí là quăng chén liệng bát, to tiếng gây sự, làm cho gia đình vốn êm ấm không còn được yên ổn nữa. Đối với Võng Yêu Tử, chuyện này không thể chấp nhận được. Vào buổi chiều ngày nọ, khi Quý từ trên núi về, Võng Yêu Tử đã để sẵn chén đũa chuẩn bị ăn cơm. Anh ta liếc qua cái nồi, đột ngột hét lên: - Buổi sáng khoai lang với cháo, buổi trưa cũng khoai lang với cháo, buổi tối cũng khoai lang với cháo, cô đừng hành hạ người ta nữa có được không! - Mẹ bao nhiêu tuổi rồi còn ăn được, chẳng lẽ anh ăn không được? Anh phải biết rằng, thời buổi này ăn được khoai lang với cháo là phải cám ơn trời đất! Làm gì có chuyện kén 240 240 


































































































   422   423   424   425   426