Page 426 - 陳長慶短篇小說集
P. 426

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Lúc này mặt Quý tái xanh, mặc cho Võng Yêu Tử vung chổi đánh mà không hề đánh lại. Sau đó nhìn trừng trừng vào cô ta, cố cho thấy dáng vẻ của một nam tử hán đại trượng phu rồi quay lưng bỏ đi. Võng Yêu Tử càng bực tức: “Xì”, “Xì”, “Xì”, “Xì”! Phun mạnh nước bọt theo sau anh ta. Khi thím Tú Xuân từ ngoài trở về, thấy Võng Yêu Tử nước mắt ròng ròng, trong lòng biết xảy ra chuyện không hay, chắc hẳn cô ta đã đến mức không thể nín nhịn được nữa mới có biểu hiện như vậy. Võng Yêu Tử chạy ùa đến, ôm chầm lấy mẹ khóc thảm thiết, và không thể không kể lại câu chuyện vừa rồi cho thím. - Nhìn con tức đến mức này, có nỗi khổ tâm gì vậy? – Thím Tú Xuân vừa lau nước mắt cho cô vừa an ủi. - Mẹ à, con không nhịn được nữa. Nếu như tiếp tục sống với loại đàn ông này, tinh thần con nhất định sẽ sụp đổ, chắc chắn sẽ có ngày điên mất. – Võng Yêu Tử nói trong uất ức. - Con à, là do mẹ hại con hết, để con phải chịu uất ức đến như thế này. – Thím Tú Xuân vừa áy náy vừa nói một cách tiếc nuối. - Không đâu mẹ. Mẹ không sai, mẹ chỉ là lo lắng cho hạnh phúc của con. Có điều chúng ta không biết được, ảnh là một người tính tình kỳ quặc. Tuy chúng ta nhẫn nhịn trăm đường, đã cho ảnh thời gian cũng như cơ hội, mong ảnh có thể thay đổi. Nhưng kỳ vọng của mình có cũng như không, ảnh không 242 242 


































































































   424   425   426   427   428