Page 428 - 陳長慶短篇小說集
P. 428

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH sau này nó lớn, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ của mẹ nó. Mẹ không  cần buồn rầu vì con. – Võng Yêu Tử nói một cách dứt khoát. - Nếu như thằng Quý nghĩ thông suốt, muốn trở về, con có cho nó cơ hội không? – Thím Tú Xuân dò hỏi. - Mẹ, con tuyệt đối không chấp nhận! – Võng Yêu Tử nghiến răng nói một cách kiên quyết: Nếu ảnh dám bước vào nhà một bước, con vẫn lấy chổi đánh cho anh ta ra ngoài, tuyệt không tha thứ cho loại đàn ông xấu xa ngông cuồng một cách dễ dàng được! - Con à, mẹ hiểu tâm trạng con, tuy mọi lỗi lầm do mẹ gây ra, nhưng hôm nay con đã có quyết định như vậy, mẹ chỉ có thể tôn trọng quyết định của con. – Thím Tú Xuân không biết làm gì hơn rồi nghẹn ngào nói. - Mẹ đừng trách mình nữa, mẹ không hề có lỗi, là do số con không tốt! Tuy nhà ta không có đàn ông, nhưng con nhất định gánh vác mọi trọng trách trong nhà, tuyệt đối không để mẹ thiếu áo đói cơm. Không còn chịu sự ngược đãi tinh thần của người đàn ông điên khùng ấy, sau này ba người chúng ta nhất định có cuộc sống tốt hơn, vui hơn! Mẹ cứ yên tâm, cũng xin mẹ tin con, con nhất định có đủ khả năng để chăm sóc mẹ, con cũng nhất định nuôi dạy con của con nên người! – Võng Yêu Tử tự tin nói. - Mẹ không những không mang lại những ngày tươi đẹp cho con, mà còn mang đến khổ nạn cho con. Võng Yêu Tử, mẹ có lỗi với con. – Mắt thím Tú Xuân ửng đỏ, nắm chặt lấy tay Võng Yêu Tử. 244 244 


































































































   426   427   428   429   430