Page 205 - 陳長慶短篇小說集
P. 205

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Hôm sau hai người lại oan gia đụng mặt, sau màn tranh qua cãi lại, mụ Phấn đã hắt nước phân lên người Đào. Đối với đàn bà ở quê thì việc này là nỗi nhục nhã lớn lắm. Thế là Đào, khi đó ở thế yếu hơn, tự thấy lòng tự tôn và bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng. Cô nghĩ không thông đã chạy về nhà uống thuốc sâu tự tử để bày tỏ sự phản kháng của mình. Cái chết của cô khiến cả nhà từ bé đến lớn rơi vào nỗi đau khổ cùng cực. Dù đây là một câu chuyện buồn, nhưng điều tôi muốn nhắn nhủ không chỉ là một sinh mệnh mềm yếu không thể đứng vững trước cú sốc tâm lý, mà là mặt xấu xa không muốn mọi người biết của nhân tính, cũng như hoàn cảnh xã hội nông thôn Kim Môn lúc đó. Khi đó, Kim Môn không chỉ là chiến địa mà còn là khu vực giới nghiêm. Đặc biệt từ tháng 6 năm 1956, hòn đảo còn thi hành chính sách quản lý hành chính thực nghiệm đối với khu vực chiến tranh cho đến tận tháng 11 năm 1992, tổng thời gian là ba mươi sáu năm năm tháng. Trong khoảng thời gian đó, không ít người dân do không nắm được quy định nghiêm ngặt của quân đội trong quá trình giới nghiêm nên có lúc lơ là, hoặc nói lỡ miệng, viết nhầm gì đó, hoặc vô tình phạm pháp, không ngờ bị Bộ Tư lệnh phòng vệ Kim Môn căn cứ theo Điều lệ trừng phạt phản loạn trong quá trình giới nghiêm đưa đến cơ quan quân đội điều tra làm rõ. Một trong những trường hợp “vô lý” đó là: Một người dân nọ khi đang chờ xe, do không có việc gì làm nên tiện tay cầm phấn viết thêm hai chữ “nhân dân” vào dòng chữ “xe khách công cộng” trên chiếc xe thuộc sở hữu của công ty vận chuyển hành khách Kim Thành. Người này vốn chỉ do nhất thời nghịch ngợm cho vui, nhưng lại bị đối tượng nhạy cảm nào 21 21 


































































































   203   204   205   206   207