Page 217 - 陳長慶短篇小說集
P. 217

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH cạnh tôi, một luồng hương thơm hiệu nước hoa Parfums BIC lướt qua trên mũi tôi. Tôi vẫn không đủ dũng khí để ngẩng nhìn cô ấy, lòng tôi đã nguội lạnh theo năm tháng, mùi nước hoa Parfums BIC ấy có liên can gì đến tôi!  - Trần tiên sinh. Giọng nói êm tai ngọt ngào ấy kéo tôi đang trong dòng trầm tư quay trở lại, tôi ngẩng mạnh đầu, chăm chú nhìn hồi lâu, là ai mà lại gọi tôi với giọng thân thiết như thế, giọng nói ấy đã khiến tôi bao đêm ngày đau khổ nhớ thương mơ tưởng. - Lệ Mỹ. – Tôi đứng bật dậy, cao giọng kêu lên, mọi ánh mắt đều hóng về tôi. - Là em à! Cô ấy gật gật đầu mỉm cười, nhưng không giấu được giọt lệ vui mừng trên khóe mắt. Và giọt lệ lấp lánh ấy có thể từng là giọt lệ của một thời tươi đẹp đã mất được ngưng kết lại. - Xin lỗi các vị, khi tôi phát hiện thấy tên của tiên sinh Trần đây, tôi đã nhiều lần kiểm tra, đồng thời cũng đã chứng nghiệm câu nói của người xưa, rằng “mòn gót đi tìm đâu chẳng thấy, mà nay gặp gỡ chẳng hao công”. Tôi vốn nghĩ người ấy sẽ phát hiện ra tôi trước, nhưng mà; không, hai mươi năm trước điều người ấy nghĩ nhiều hơn là nói, hai mươi năm sau vẫn như thế.- Cô ấy lại nâng ly lên: - Xin lỗi, tôi xin mời các vị, mời các vị. – Cô ấy uống hết một hơi, phục vụ viên lại rót đầy ly cho cô ấy. Tôi lặng im đứng bên bàn, trong lòng xen lẫn mừng vui và đau khổ, xã hội đang đổi thay, hoàn cảnh đang đổi thay, chuyến lữ du của tôi cũng đang thay đổi. Hai mươi năm qua 33 33 


































































































   215   216   217   218   219