Page 219 - 陳長慶短篇小說集
P. 219

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Chúng tôi ngồi xuống ghế sô pha trong căn phòng khách, người phục vụ bưng đến hai cốc trà nóng, và kéo rèm cửa lên. Nhưng Lệ Mỹ lại lấy ra hai chai bia từ trong tủ lạnh. - Trời nóng mà lại uống trà. – Cô ấy lầm bầm. - Trà nóng giải được rượu ấy chứ! – Tôi nói. - Em đâu có say, giải rượu gì chứ. – Cô ấy nói thẳng đuột. - Xưa nay có ai say rượu mà chịu nhận mình say đâu. – Tôi đùa cô ấy. - Không tin à? – Cô ấy không chịu phục, nhấc máy điện thoại lên, bấm số gọi phục vụ bảo: - Mang một chai rượu Khổng Tống, hai chiếc ly nhỏ nhé. - Lệ Mỹ. – Tôi nghiêng đầu sang một bên, chăm chú nhìn cô ấy, hai bờ má ửng đỏ, đôi mắt sâu thẳm nước, dưới ánh đèn dìu dịu, càng hiện rõ khuôn mặt kiều diễm thanh tú. - Anh Trần. – Cô ấy kéo lấy tay tôi, vỗ nhè nhẹ theo một nhịp nào đó, nhưng lại không nói gì. Người phục vụ mang rượu đến, đồng thời rót từng ly cho chúng tôi. Đột nhiên, tôi nhớ đến hai câu trong một bài từ: Ai rằng chén rượu tiêu sầu Mà sao uống hết nỗi sầu chưa khuây Lẽ nào Lệ Mỹ có nỗi sầu gì chăng? Không, không thể nào. Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc và tươi trẻ tràn trên gương mặt cô ấy, tôi không nên đoán già đoán non. 35 35 


































































































   217   218   219   220   221