Page 220 - 陳長慶短篇小說集
P. 220

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Lệ Mỹ, rượu đã rót rồi, chúng ta uống đi nào. Uống cho hết chén sầu thương thớ của hai mươi năm; và lau khô những giọt lệ thương nhớ kia... . – Tôi uống một hơi hết sạch và nói với giọng thương cảm. - Anh Trần, quá khứ hãy để trôi qua. Cuộc trùng phùng hôm nay là sự khởi đầu mới của chúng ta. – Cô ấy nói an ủi tôi. Chúng tôi ngồi yên lặng chẳng nói một câu nào, cứ mặc thời gian trôi, thỉnh thoảng cạn ly, thỉnh thoảng cô ấy kề sát gương mặt nóng vì men rượu lên vai tôi, thỉnh thoảng còn ôm lấy tôi, thỉnh thoảng ngả đầu vào trong lòng tôi. Chúng tôi để mặc lòng rong ruổi nhưng không phải là sự rong ruổi nhiệt huyết và sôi nổi của thời tuổi trẻ, mà là cái gần gũi nương kề của những kẻ sắp tuổi già. Có lẽ cô ấy chưa quên được thời gian tươi đẹp của hai mươi năm trước, nếu không, với địa vị và thân phận trên thương trường của cô ấy ngày nay, đối với một lão già cô độc, một vai phụ mà người ta chẳng thèm để ý trên khán đài như tôi, nếu không có một tấm chân tình, cô ấy có thể nào nói ra những lời đầy cảm xúc trong buổi tiệc tối nay? Có thể bỏ qua những ánh mắt dị nghị của nhân viên mà khoác tay tôi đi trong đại sảnh khách sạn chăng? Có thể dựa vào vai tôi, kề sát mặt và ngả vào lòng đầy hơi rượu và mùi mồ hôi trên người tôi chăng? Nếu không có một khối tình, thì tất cả đều không thể, không thể nào... Hai mươi năm trước khi quen cô ấy, tôi hoàn toàn không hề lấy ánh mắt của người lợi thế để khinh thường cô ấy, cuộc gặp gỡ hai mươi năm sau, cô ấy cũng hoàn toàn không đứng 36 36 


































































































   218   219   220   221   222