Page 226 - 陳長慶短篇小說集
P. 226

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Có thể, sau mỗi người tiếp viên đều có một câu chuyện thương tâm: chiến tranh loạn lạc, gia đình li tán, xã hội đầy cạm bẫy và hiểm ác, đều là những nguyên nhân dệt thành những câu chuyện thương tâm của họ, tôi tin trên thế giới này chẳng có ai sinh ra đã định mệnh làm “thần nữ”. Với tướng mạo của Vương Lệ Mỹ, lại đã học bậc trung học, câu chuyện của cô ấy chắc nhiều ẩn khúc. Nhưng những công việc mà tôi thừa hành, hoàn toàn không có công việc nào cho việc thăm dò đời tư của người khác. Dầu đề tài viết về việc tốt, nhưng nếu vì lợi ích bản thân để bộc lộ đời tư của người khác là chuyện không nên làm, là chuyện vô nhân tính. Thế nhưng có một lần tôi vẫn lợi dụng cơ hội họp báo ở đơn vị phúc lợi, xin chủ nhiệm sự vụ của phòng tổng Kim Thành hỏi mượn cô Vương Lệ Mỹ cuốn sách Tâm lý học văn nghệ giúp tôi, sách nhanh chóng được mượn và đưa tới, tôi như được của báu, giở ngay chương đầu tiên: Kinh nghiệm mỹ cảm là gì? Chính là hoạt động tâm lý khi chúng ta thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên hay vẻ đẹp của nghệ thuật. Nhiều câu hỏi đáp xác thực như thế cũng chỉ có bậc đại sư mới có thể chỉ cho chúng ta thấy con đường thưởng thức cái đẹp. Thế rồi tôi tranh thủ thời gian nhàn rỗi để đọc kỳ hết cuốn sách dày đến ba trăm bốn mươi ba trang, và làm một quyển bút ký đơn giản, mặc kệ nó có thể mang lại cho tôi bao 42 42 


































































































   224   225   226   227   228