Page 247 - 陳長慶短篇小說集
P. 247

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Sẽ đi chuyến đầu tiên, càng sớm càng tốt. Hải Lệ đã dần hiểu biết rồi, không thể để nó ở mãi trong môi trường này được. – Giọng cô ấy kích động. - Bao giờ quay lại? – Tôi quan tâm hỏi. - Khi nào sắp xếp xong cho Hải Lệ hẳn tính. – Thần sắc cô ấy có vẻ buồn. Đột nhiên, tôi sợ mất cô ấy, tôi kéo cô ấy ôm chặt vào lòng, áp mặt mình lên má cô ấy. Cô ấy lặng im, không chút kháng cự, cứ để cho đêm đen đầy sao mãi thuộc về hai chúng tôi. Trong tiếng ếch và tiếng trùng, chúng tôi dường như mất đi mọi lý trí; chúng tôi cứ để mặc tình cảm dâng trào dưới rặng dương liễu, sau một lúc quấn quýt vấn vương, nước mắt tôi sực trào ra giàn giụa trên má. - Sao lại khóc thế? – Cô ấy lấy tay chùi chùi khuôn mặt tôi. - Có phải anh hối hận khi ở cùng em? - Không, không phải, Lệ Mỹ, anh sợ mất em. – Tôi ôm cô ấy chặt hơn, cố hết sức siết thật chặt. - Chỉ cần anh đồng ý, chỉ cần anh không khinh thường em, anh Trần, dù chân trời góc biển em vẫn chờ anh. - Lệ Mỹ, xin đừng gọi anh bằng họ, hãy gọi anh bằng tên! - Không, dù kết cục sau này của chúng ta ra sao, trong lòng em, anh mãi mãi là anh Trần của em. Tôi lắc lắc đầu, như người vừa uống cạn một ly rượu đắng. Tình cảm tâm lý không phải như vị rượu. Sau vị đắng 63 63 


































































































   245   246   247   248   249