Page 248 - 陳長慶短篇小說集
P. 248

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  chát là mật ngọt, hay chỉ càng thêm đắng, càng thêm chát ngắt! Lòng tôi ngập đầy câu hỏi, chỉ mong thời gian sẽ cho tôi một câu trả lời mỹ mãn. Những ngày chờ đợi luôn dài dằng dặc càng khiến người ta sinh lòng nôn nóng. Chớp mắt, những ngày phép của Lệ Mỹ đã hết, nhưng tuyệt nhiên không thấy cô ấy quay lại, thậm chí tôi không nhận được một bức thư nào. Kiểm lại những đồ đạc quan trọng của cô ấy, tất cả đều đã gói ghém gửi về Đài Loan. Có phải cô ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại? Tôi cảm thấy mơ hồ không hiểu. Chút tình cảm dễ dàng đến cũng sẽ mất đi nhanh như thế sao? Đương khi tôi muốn đến với cô ấy, thì cô ấy lại đi bặt tích. Tâm trạng tôi tồitệcựcđộ,cólẽchỉcóLệMỹmớicóthểnhenlạichúthơiấm trong lòng mình. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một bức thư: Anh Trần: Em đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, em quyết định sẽ không trở lại Kim Môn nữa. Không trở lại Kim Môn không phải là muốn rời xa anh, mà là muốn rời xa môi trường không có chút nhân tính ấy, và để em mãi mãi rời xa những ký ức bất hạnh trong đời mình. Với anh, với em, với con bé tất cả đều tốt hơn. Nhưng tạm thời em không thể gặp anh, em sẽ luôn giữ lời hứa với anh rằng “dù ở chân trời góc biển nào em cũng vẫn đợi anh.” Trong những ngày chúng ta quen nhau, em phát hiện ra, anh là một thanh niên Kim Môn chuẩn mực; anh đã nỗ lực rèn 64 64 


































































































   246   247   248   249   250