Page 250 - 陳長慶短篇小說集
P. 250
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH sẽ làm một căn nhà nhỏ ở một vùng quê xa xôi và sống hạnh phúc, nuôi một đàn gà vịt, ngày đội nón lá, tay cầm roi lùa đàn dê lên đầu non gặm cỏ, xa lánh cõi trần ồn ào, sống những ngày bình yên. Nhưng tất cả thành mộng huyễn khi bức thư số 76 gửi Lệ Mỹ của tôi bị chuyển trả nằm trên bàn sách của mình, dù tôi đã cố gắng gửi thư hay điện báo, đều không được. Thứ bị trả lại không chỉ là tờ giấy của tôi mà có cả tình cảm đậm đà của mình! Tôi cảm thấy mịt mù, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, trong lòng tôi, không còn là những tương lai tốt đẹp nữa, chỉ có một hiện thực đau đớn và buồn bã. Một năm. Hai năm. Ba năm. Năm năm. Mười năm... Không biết tự bao giờ nước mắt tôi lăn dài trên mặt, tôi choàng tỉnh. Lệ Mỹ kề sát người tôi, cô ấy rút chiếc khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau những ngấn lệ trên khuôn mặt tôi. 8. - Anh lại đang nhớ... – Cô ấy sờ vào mặt tôi thân thiết hỏi. - Nhớ lại quá khứ của chúng ta. - Thiệt thòi cho anh quá. - Không, anh không thấy bị thiệt thòi, chỉ là anh chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên trong lúc bặt vô âm tín thì lại gặp em càng khiến anh thêm đau khổ mà trước đây anh chưa từng cảm thấy. Cô ấy vừa cười vừa lắc lắc đầu. 66 66