Page 251 - 陳長慶短篇小說集
P. 251

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Đừng coi em là kẻ phụ tình. Khi em nhận được thông báo của người thân ở Hongkong, em đã vượt sóng gió đi ngay về Hải Khẩu để kế thừa gia sản của ông nội, trong thời buổi đó, mộtphụnữnhưem,cònchịunhiềukhổsởhơncảanh!–Côấy giận dữ rời khỏi phòng. Tôi cúi đầu im lặng, một lát sau, cô ấy xách chiếc vali nhỏ đi vào phòng tôi. - Anh xem đi. – Cô ấy mở chiếc rương, - Em từ Đài Loan qua Hongkong đến Hải Khẩu, em mang theo gì nào? Là vàng ngọc hay là tiền của? – Cô ấy đặt mạnh lên bàn một chồng thư, cao giọng nói: - Em đã mang theo bảy mươi lăm bức thư mà anh đã gửi cho em. – Cô ấy nói xong thì bật khóc. Phải chăng cô ấy khóc để giải tỏa hết nỗi oan uất và oán giận trong lòng? Tôi đứng lên khỏi ghế, ôm lấy Lệ Mỹ như sợ cô ấy lại lần nữa rời khỏi tôi. Cô ấy khóc òa và ôm mạnh lấy tôi. Khóc nữa đi, Lệ Mỹ, khóc để chúng ta mãi mãi ôm nhau, hãy khóc để trút hết những nỗi niềm. Khóc từ mùa xuân đến mùa hạ, từ mùa thu đến mùa đông, khóc cho nhòa đôi mắt, cho cạn khô dòng lệ. Tôi sẽ ôm em, em sẽ ôm tôi cùng đến thiên đường hay xuống địa ngục! Mọi hiểu lầm giữa hai chúng tôi đều hóa giải, chúng tôi bình tĩnh lại sau một lúc không tự kiềm chế. Từ khi cô ấy đến Hải Khẩu kế thừa gia sản của ông nội để lại, và làm sao để xây dựng khách sạn với tập đoàn Hongkong, cô ấy đều kể lại một lượt. Tôi cũng thẳng thắn nói cho cô ấy biết, năm thứ hai bị mất liên lạc với cô ấy thì tôi từ bỏ công việc, mở một tiệm sách nhỏ, kinh doanh tạp chí và sách báo, chỉ cầu đủ ăn đủ mặc, chẳng 67 67 


































































































   249   250   251   252   253