Page 253 - 陳長慶短篇小說集
P. 253
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Tôi gượng cười khổ trong thần trí mê man, mắt khép lại vô hồn, chỉ cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt. - Hai mươi năm sống những tháng ngày cô độc, anh phải nên mạnh mẽ, phải càng biết tự chăm sóc mình chứ. Xin hỏi Trần tiên sinh, nếu hôm nay người nằm xuống là em, anh phải làm sao, làm sao để lo cho em chứ? Tôi bị hỏi đến á khẩu không thốt nên lời. Lệ Mỹ lại kêu trưởng đoàn lữ hành đến, mọi người cũng lục tục kéo đến thăm hỏi tình hình của tôi. Trong ánh mắt của họ, tôi tự hiểu, điều họ muốn nói là: “Cái ông già họ Trần cổ quái này thật là may mắn làm sao!” Người trưởng đoàn đồng ý không để tôi theo đoàn, nhưng bảo, đến một giờ trưa ngày hai mươi bốn tháng bảy phải đến sân bay Hải Khẩu đúng giờ, vì còn một hành trình nữa là đi Phúc Châu, Tuyền Châu, Hạ Môn. Nhưng Lệ Mỹ lại một mực thương lượng bàn bạc với người trưởng đoàn và hủy hết mọi hành trình của tôi, đồng thời còn thay mặt trưởng đoàn lữ hành nhận “hộ chiếu” và “chứng nhận Đài bào” cho tôi. Tôi cũng không còn hơi đâu để níu kéo nữa, tất cả mọi việc đều do cô ấy sắp xếp. Sau hai ngày uống thuốc nghỉ ngơi, cơn sốt của tôi đã hạ, cơ thể suy kiệt của tôi cũng dần hồi phục. - Cơ thể khỏe mạnh rồi thì sợ gì không có nơi để đi chơi. – Lệ Mỹ luôn nói như thế. Nhưng, chớp mắt một cái đã là ngày thứ năm tôi ở Hải Khẩu, Lệ Mỹ hoàn toàn không sắp xếp cho tôi bất kỳ một việc 69 69