Page 252 - 陳長慶短篇小說集
P. 252
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH còn thiết gì với đời. Nhưng cô ấy không ngờ được hơn hai mươi năm trước một thanh niên mà trong mắt cô ấy rằng chuẩn mực, có chí tiến thủ, có lý tưởng, đầy hoài bão đã cam tâm sống một cuộc đời như bây giờ. Đêm nay, nằm trong khách sạn hào hoa này, nhưng tôi cứ trằn trọc không chợp được mắt. Tôi kéo rèm nhìn ra, Hải Khẩu đã chìm vào đêm yên ắng, mấy ánh đèn đường rọi từng mảng sáng trong đêm, chỉ còn hàng dừa trong ánh đèn đường, cô đơn rủ những chiếc lá dài đong đưa trong cơn ngủ. - Ngủ đi thôi! Sáng mai hãy còn thức sớm. – Tôi tự lầm bầm trong miệng. Nhưng đầu óc tôi vẫn không ngừng cuộc giao tranh, trong cơn hôn trầm tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Ngày hôm sau, tiếng chuông đồng hồ trên đầu giường báo thức, nhưng tứ chi của tôi như bất lực, đầu óc quay cuồng, cả người tôi nóng như lửa đốt, miệng khô khốc, ý thức mơ hồ, tôi bị sốt cao. Lệ Mỹ cho gọi bác sĩ trong khách sạn, chích kim và cho tôi uống thuốc, lại cấm tôi không được tham gia các hoạt động của đoàn. Tôi van nài mãi, mong được đi cùng đoàn du lịch, nhưng lực bất tòng tâm, tôi đứng lên cứ bị đổ xuống. Lệ Mỹ được thế, lên lớp tôi mấy câu: - Chẳng phải anh muốn đi cùng đoàn lữ hành đến “Tam Á”, đến “Thông Thập” à? Mau lên đi, cứ đi đến “Miêu Gia”, “Lê Trại” đi! 68 68