Page 254 - 陳長慶短篇小說集
P. 254
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH gì. Mỗi ngày cô ấy bận đầu tắt mặt tối. Sau bữa ăn sáng, cô ấy giao cho người trợ lý đưa tôi đi cắt tóc, và còn dặn đi dặn lại, phải nhuộm đen cái đầu bạc phơ của tôi; phải chải dầu sấy hơi, cạo mặt cạo râu. Đã lâu tôi không để ý gì đến bộ dạng bên ngoài của mình, cũng đã gần một đời người rồi sống ru rú, nếu nay phải thay hình đổi dạng bị kẻ khác sắp xếp thao túng, thật chẳng khác gì một con robot. Từ trong ra ngoài, Lệ Mỹ đều đối với tôi một cách thân tình. Hớt tóc xong, mặc bộ trang phục mới, đứng trước gương, ngoài những nếp chân chim trên đuôi mắt, toàn bộ vẻ thanh xuân của tôi như được kéo trở về. Tôi đứng trước gương hồi lâu, soi qua soi lại, soi trước soi sau, vẻ hài lòng mà tôi từ lâu đã buông bỏ nay chợt ùa trở về trong đầu. Lệ Mỹ lúc ấy xuất hiện bên tôi, cô ấy nhè nhẹ vỗ vỗ vào vai tôi. - Anh Trần hai mươi năm nay vẫn không thay đổi, lại càng chín chắn hơn, chỉ sửa sang sơ lại đã thấy khí chất đặc biệt của người đàn ông trung niên hiện rõ. – Cô ấy kéo lấy tay tôi dẫn đến trước gương, chúng tôi nhìn nhau bất giác không nhịn được cười. Điểm tham quan đầu tiên mà Lệ Mỹ sắp xếp cho tôi là “Thư viện Đông Pha”. cười nói. 70 9. - Nhà văn mà, phải đi thăm nhà văn trước chứ. – Cô ấy 70