Page 245 - 陳長慶短篇小說集
P. 245

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Mọi tức giận của cô ấy đều như tan biến, cô ấy lấy lại vẻ  hiền hòa như trước. - Đặt tên cho đứa bé đi! Nó ra đời là nỗi bất hạnh, cũng chính là nỗi bất hạnh của em, nhưng nó không thể không có tên. Tôi trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhớ đến: - Lệ Mỹ, chúng ta không cần phải tin chuyện tốt xấu khi đặt tên, hãy gọi con bé là Vương Hải Lệ nhé. “Vương” là họ mẹ, “Hải” là Hải Nam, “Lệ” là một chữ trong tên của em. – Tôi nói có vẻ đắc ý. - Vương Hải Lệ, Vương Hải Lệ, nghe hay lắm; cái tên nghe cũng nhã và lại có ý nghĩa. – Cô ấy vui mừng nói, lại hôn mạnh lên má tôi một cái. - Người yêu văn chương thật có khác, đặt tên nhanh thật. Cô ấy cười, tôi cũng cười theo. Tiếng cười tràn ngập căn phòng nhỏ tối tăm, mang lại cho cô ấy chút niềm hy vọng. Đứa bé chào đời có thể là gánh nặng mà cũng có thể là chỗ nương tựa cho cô ấy. Nhưng để một đứa bé lớn lên, người mẹ phải hao tổn bao nhiêu là tâm huyết, bao nhiêu là vất vả. Như một hạt lúa nảy mầm phải qua gieo giống, tưới bón, trừ cỏ mới có thể thu hoạch. Người ta cũng đâu ngoại lệ, nhất là trong xã hội giáo dục bại hoại như thời bấy giờ càng không thể sơ suất được. Vấn đề sinh trưởng của một đứa trẻ, cả gia đình, nhà trường, xã hội đều phải gánh một phần trách nhiệm như 61 61 


































































































   243   244   245   246   247