Page 244 - 陳長慶短篇小說集
P. 244

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Lệ Mỹ từ phòng trà Đông Lâm được điều trở lại “Bộ quân quan” của phòng trà Sơn Ngoại, hoàn toàn thuận lợi để sinh con. Qua sự giới thiệu của viên quản lý, cô ấy được một người phụ nữ trung niên giúp việc chăm nom. Sau khi Lệ Mỹ sinh con, mặc dù tôi có nhờ người mang đến cho cô ấy ít thực phẩm dinh dưỡng, nhưng tôi bặt không dám gặp cô ấy. Trong lòng tôi rối bời những mâu thuẫn, vừa muốn gặp cô ấy, lại vừa sợ gặp cô ấy, nhưng chẳng hiểu vì sao. Một buổi chiều chủ nhật, cũng là ngày thứ tám từ sau khi Lệ Mỹ sinh con, tôi đến phòng của cô ấy trong tâm trạng đau khổ khó tả và rối như mớ bòng bong. - Lâu quá không gặp. – Vừa gặp nhau cô ấy đã lạnh lùng nói: - Sợ à? Anh sợ người ta hiểu nhầm đứa bé là cốt nhục của anh à? Anh chẳng phải từng nói sẽ chăm sóc quan tâm nhau sao? Trong lúc em cần anh, nhớ anh, anh lại trốn một nơi thật xa. Tình cảm của chúng ta là gì? Tình thương, tình bạn, tình yêu, hay tất cả đều không phải? Anh còn trẻ, còn tương lai, còn lý tưởng. Còn em? – Cô ấy đột ngột ngưng lời, nước mắt lăn dài trên má: - Nói dễ nghe thì... em là tiếp viên, kỳ thực là... con đĩ. – Cô ấy nấc nghẹn khóc không ra tiếng. -LệMỹ.–Tôichẳngđểýđếnmọithứnữa,cứômchặtlấy cô ấy. Tôi đang ôm một cơ thể mềm mại, không biết là may mắn hay bất hạnh; là hy vọng hay tai họa! Tôi không biết. Tôi rút chiếc khăn mùi xoa ra, lau những ngấn lệ trên gương mặt của cô ấy. - Xin lỗi Lệ Mỹ, cách hành xử của anh thật là tồi tệ. 60 60 


































































































   242   243   244   245   246