Page 298 - 陳長慶短篇小說集
P. 298
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH lòng tôi mừng thầm, chẳng lẽ tướng quân lại đặc cách gia ơn, không truy cứu chuyện này, hay ông đã có niềm vui mới, sớm quên mất Gạo Bồng Lai rồi? Dù lý do nào chăng nữa, đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần không phiền đến tôi là được. Tuy nhiên, mọi việc không dễ dàng như tôi tưởng tượng, hóa ra tướng quân quay về Đài Loan nghỉ phép, hết mười ngày phép mới trở lại. Tối đó, tôi bước lên những bậc thang đá của phòng quan sát cục Chính chiến, lòng nặng như đeo đá, không phải tôi sợ bị mắng, mà vì tôi vô cùng hoài nghi về nhân cách của tướng quân. Đường đường một thiếu tướng lục quân của Trung Hoa Dân quốc, lại có những hành vi như vậy, lại có cuộc sống cá nhân thối nát đến thế. Loại tướng quân này, có lẽ đã sớm mất đi linh hồn của một người quân nhân cách mạng. Một ngày nào đó, tiếng kèn báo hiệu thời khắc phản công đại lục nổi lên, liệu còn có thể tử chiến cùng quân địch? Hay là trốn trong lòng Gạo Bồng Lai, làm một con rùa thụt đầu? - Báo cáo. - Tôi đứng ngoài cửa lên tiếng. - Vào đi. - Giọng tướng quân vang lên một cách khó nghe. Tôi đứng thẳng trước bàn làm việc của ông. - Chẳng phải tôi đã dặn cậu không được điều Gạo Bồng Lai đi sao? - Tướng quân ngồi trên ghế mây, mặt hướng về phía tường, mắt liếc xéo nhìn tôi giận dữ. - Quyền điều động tiếp viên thuộc về tổng thất Kim Thành - Tôi sợ chọc giận ông, bèn trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ lễ 114 114