Page 302 - 陳長慶短篇小說集
P. 302
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH làm gì được tôi, chẳng phải tôi vẫn lên thiếu tướng đó sao. - Tướng quân dùng giọng cảnh cáo - Hôm nay tôi gọi cậu đến đây, là muốn nói chuyện phải trái với cậu, không phải cầu xin gì cậu, cậu nên hiểu cho rõ ràng! Tuy nghiệp vụ tổ 5 không phải do tôi nắm, nhưng nếu muốn làm khó các cậu, thì thiếu gì cách! - Tướng quân đang nói, bỗng dưng chuyển giọng - Thiếu tá Trương tổ 1 vì sao phải đi, tin rằng cậu rõ mười mươi. Tối hôm đó, chẳng phải cậu cũng có mặt sao, phải trực gác thì không trực gác, lại đến khu vui chơi mua vé trước, trong đó mười mấy cô không chọn cô nào, lại mua vé của Gạo Bồng Lai, khiến tôi đợi suốt buổi! Cái loại tham mưu không biết điều như vậy, dù năng lực làm việc tốt đến đâu, học vấn cao đến đâu, tôi cũng chẳng thèm để tâm. - Thiếu tá Trương bận giải quyết trong đó, sao biết được ngài đợi bên ngoài. - Tôi lấy hết can đảm nói giúp. - Hắn giày vò người ta cả tiếng đồng hồ, nếu ai cũng như thế, Gạo Bồng Lai chịu nổi không? - Trong lòng tướng quân dậy lên niềm thương cảm mãnh liệt. - Hôm đó chúng tôi đến trà thất Am Tiền chờ xem tình hình đóng cửa thế nào, phó chủ nhiệm ngài chẳng phải cũng ở trong phòng Gạo Bồng Lai hơn tiếng đồng hồ... - Tôi cười nói. - Tôi là thiếu tướng, hắn là thiếu tá, tướng và tá có thể so sánh với nhau à? - Tướng quân nói vẻ không vui. - Đều là vé của trà thất Am Tiền, cũng không phân biệt tướng hay tá. 118 118