Page 314 - 陳長慶短篇小說集
P. 314

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH vững lễ nghĩa của tổ tiên nên cả nhà có một cuộc sống gia đình  hạnh phúc viên mãn giữa bao vất vả của nhà nông. Con gái cả của họ tên Liên, mười sáu tuổi đã gả cho nhà người ta. Con trai lớn Văn Tường sau khi tốt nghiệp tiểu học vốn định ở nhà phụ ba mẹ, nhưng sau do không chịu nổi sự thuyết phục và cả áp lực của người lính già và trưởng thôn nên cuối cùng đã đăng ký tham gia kỳ thi vào trường sĩ quan lục quân số ba. Nhưng vào ngày thi, ở môn thi viết, ngoài việc viết họ tên của mình thì cứ câu hỏi đúng sai anh đều đánh dấu O, câu lựa chọn thì chọn số 2, còn bài điền từ vào chỗ trống hay hỏi đáp thì cũng chỉ trả lời qua loa cho xong. Tuy thế môn thi nói thì lại khác, anh tỏ ra khá thận trọng không dám có chút sơ hở nào. Bởi vì anh biết rõ những câu hỏi đều liên quan đến tình thế nhạy cảm hiện tại. Nếu trước mắt chủ khảo ai dám nói nhăng nói cuội hay trả lời sai chủ đề thì rất có thể sẽ bị chụp mũ “có vấn đề về mặt tư tưởng”, vào thời điểm đó ai bị khép vào tội này thì chỉ có khổ mà thôi. Thế cũng đủ biết anh là một chàng trai/thanh niên đầu óc tỉnh táo và biết thời thế lắm. Với tỉ lệ đỗ cao đến 99.9%, Văn Tường dễ dàng thi đậu vào lớp sĩ quan của trường, chính thức đứng vào hàng ngũ thần thánh của những người tòng quân báo quốc. Mấy năm sau, anh từ hạ sĩ lên làm thượng sĩ. Lúc mới về được phân làm tiểu đội phó, giờ vừa lên trung đội phó. Nhưng không may trong một lần làm nhiệm vụ anh đã gặp nạn, ngực bị công sự đè làm xuất huyết nội tạng. Vết thương quá nặng, anh được đưa đi cấp cứu ngay lập tức. Dù giữ lại được mạng sống nhưng anh buộc phải xuất ngũ về nhà dưỡng thương. Được ba mẹ Xuân Đào và Lai 130 130 


































































































   312   313   314   315   316