Page 316 - 陳長慶短篇小說集
P. 316
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Nó suốt ngày lêu lổng trong xóm chơi đùa với lũ nhóc con, rồi còn cười đùa cợt nhả với mấy anh lính, quá là mất mặt, bị mọi người cười lắm. Con dâu thế tôi thà không có còn hơn. Xuân Đào nghe thế cũng thủ thỉ: - Nếu có con dâu như con Lệ, vừa chăm vừa ngoan thì tốt biết mấy. - Cái Lệ quả thật là đáng thương. Chị Sinh mất sớm, anh Sinh cũng nhẫn tâm bỏ lại ba chị em nó đi gặp chị. Lệ nó mới mười bảy mà đã phải cuốc ruộng làm việc rồi chăm lo cho hai em, thật không biết nói sao. - Lai Phước tỏ vẻ thương hại. Xuân Đào thủng thẳng đáp lời: - Nếu lấy được con Lệ về làm dâu, sau này hai bên chăm sóc lẫn nhau, thế cũng tốt cho hai em con Lệ ông ạ. - Tôi quả thật chưa nghĩ đến điều này. – Một niềm vui vô hình bất chợt hiện lên – Bình thường tôi và anh Sinh rồi cậu con Lệ cũng thân tình, thêm bà cũng hay thăm hỏi lũ trẻ khéo việc này cũng được đấy. Xuân Đào cười mãn nguyện nói: - Để tôi tìm dịp thăm dò xem ý con Lệ thế nào. Việc này mà thành thì tốt quá. Con Lệ còn trẻ nhưng nhìn mông má tròn trịa thế, sau này đẻ con chắc cũng dễ. Lai Phước đắc ý nhìn Xuân Đào nói: - Tuổi tác không thành vấn đề bà ơi, con Liên nhà mình cũng mười sáu cưới, mười bảy đẻ con còn gì. Tôi thì lại lo sức 132 132