Page 318 - 陳長慶短篇小說集
P. 318

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  ngày rượu chè say be bét. Lão ý mở miệng ra là nói đám dân đen dân đỏ, tôi thấy lão ý thân mình còn lo chưa xong thì tìm được việc gì cho con trai mình cơ chứ. - Có lẽ đây là số mệnh của đám người nghèo chúng ta rồi bà ạ. – Lai Phước lắc đầu buồn bã, - nghĩ lắm cũng chả có tác dụng gì, thôi thì cứ chăm lo cày cấy, làm việc cần làm là hơn. Nói rồi hai vợ chồng nhìn nhau cười. Nụ cười làm những nếp nhăn trên mặt của họ càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Lai Phước tay dắt trâu, tay vác cày, còn Xuân Đào gánh hai quang gánh to, một bên để liềm, nước uống và mấy tấm bánh dụ trẻ, một bên là cậu con trai út. Ở nông thôn ba mẹ đi làm ruộng vác theo con để trên bờ là chuyện thường lắm. Như thế vừa tiện trông con, vừa dễ cho con bú. Ông cha ta nói cái khó ló cái khôn thật cấm có sai. Hai vợ chồng vừa đi vừa huyên thuyên chuyện này chuyện kia không dứt. Ngày nào cũng hạnh phúc như thế quên hết cả mệt nhọc, lại thấy cuộc sống nhà nông cũng có phần vui vẻ. Khi hai vợ chồng đi qua một quả đồi, Xuân Đào đổi bên đòn gánh rồi thỏ thẻ với chồng: - Ông này, tôi thấy từ hôm nay ông dựng một cái phòng ngủ ở cuối nhà rồi qua đó ngủ mình đi thôi, đừng giả bộ tốt bụng đòi ngủ với mẹ con tôi nữa. - Sao thế? – Lai Phước cười tò mò hỏi. 134 134 


































































































   316   317   318   319   320