Page 320 - 陳長慶短篇小說集
P. 320

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Chả hiểu sao hôm nay lại nói chuyện này với ông, ngại  chết đi được. - Chúng ta ngủ cùng giường cả mấy chục năm, có năm mặt con rồi, có gì mà không nói được? – Lai Phước bất chấp nói, - hai vợ chồng mà còn ngại ngùng thì sao mà đẻ hết đứa này đến đứa khác được. - Thôi không nói nữa, đây có phải ở nhà đâu – Xuân Đào tỏ vẻ lo lắng, - nhỡ có ai lỡ nghe thấy thì sẽ bị cười chết mất. - Bà cứ yên tâm đi, - Lai Phước động viên, - cả cánh đồng rộng mênh mông thế này ai cũng bận tối mắt tối mũi, chả có ai ăn no rỗi việc chạy sau bà mà nghe chuyện của chúng ta đâu. - Thật ra cũng chả có gì, mình cũng chỉ đang nói chuyện bình thường giữa các cặp vợ chồng thôi, - Xuân Đào đột nhiên cười nói, - mình không biết chứ mụ Phấn béo đùa cợt giữa chốn đông người mà không biết xấu hổ là gì. - Bả thì làm gì biết xấu hổ, - Lai Phước khinh miệt nói, - có lần bả dám đứng giữa một đám đàn ông nói “Phấn này cả đời chỉ sợ dài không sợ lớn”, làm cho cả đám cười nghiêng ngả. - Thế thì có là gì, có lần bả còn đố cho đám phụ nữ chúng tôi, - Xuân Đào chưa nói hết đã cười, - “Cái gì không mắt không tai, Cổ đeo hai bị tóc dài ngang lưng”, đoán là một bộ phận của đàn ông. Bả vừa nói xong mọi người cười đau cả bụng, nhưng cũng bị mắng quá trời. Nhưng bả thì tỏ vẻ chả để ý, nhìn mà thấy kinh lắm. 136 136 


































































































   318   319   320   321   322