Page 321 - 陳長慶短篇小說集
P. 321

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Cả cái Kim Môn này chắc chỉ có một người không biết xấu hổ như bả. Bả vừa tục lại thích chọc ngoáy, tốt nhất sau này đừng có qua lại gì với bả. – Lai Phước dặn dò. - Tính bả thì ai không biết, ngày nào cũng lượn lờ trong thôn tám chuyện nhà này nhà kia. Ai cũng sợ muốn tránh bả còn không kịp chứ ở đó mà chủ động tìm bả. – Xuân Đào gật gù. Hai vợ chồng đến khoảnh ruộng khoai lang. Lai Phước dắt bò ăn cỏ, Xuân Đào đặt con bên mé ruộng cho tự chơi, còn mình thì cầm liềm xuống cắt ngọn khoai lang mang về nấu với cám gạo cho lợn ăn. Mới được một lúc con chơi thấm mệt, lại có vẻ đói cứ bám lấy Xuân Đào, mấy tấm bánh mang theo cũng không có tác dụng. Xuân Đào bèn bế con ngồi xuống vạt cỏ bên bờ ruộng lần cởi nút áo. Bé con chỉ chờ có thế đã gập người xuống mút bầu ti vừa nhão, vừa chảy xệ của Xuân Đào. Xuân Đào cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xíu ngây thơ, dễ thương của con trai, nhẹ nhàng vuốt tóc con rồi chỉnh lại dáng ngồi và nâng bầu vú chảy xệ của mình lên đưa vào miệng con. Xuân Đào biết rằng nhà mình vất vả, ăn uống kham khổ thì lấy đâu ra đủ sữa cho con bú. Nhưng khi nhìn dáng đáng yêu của con, cô vẫn không khỏi cảm thấy mãn nguyện. Vì con, vì chồng, cô sẵn sàng dành trọn tuổi thanh xuân của mình, không một chút hối tiếc cho cái gia đình nghèo khó này. Con trai nhắm hờ mắt tận hưởng thứ thức ăn ngon nhất thế gian từ bầu sữa của Đào, thỉnh thoảng lại thò bàn tay nhỏ sờ sờ, nắn nắn bầu vú còn lại. Bầu vú của Đào thì đã không còn căng hồng như thời con gái nữa, sau khi cho năm đứa con 137 137 


































































































   319   320   321   322   323