Page 323 - 陳長慶短篇小說集
P. 323
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH mới là lúc cô bắt đầu cảm thấy lo lắng và tràn đầy mâu thuẫn. Vừa muốn được thỏa mãn, lại vừa sợ mang bầu, đây có lẽ là nỗi lo lắng thường nhật của một bộ phận nữ nhà nông trung niên. Trưahômđó,Tú-congáinhỏsaukhitanhọcvềnhànấu một nồi cháo khoai môn to theo lời dặn của Đào. Vừa mới từ trên núi về, không để ý đến bụng mình cũng đang réo lên vì đói, Đào vội vàng xúc một nồi cháo nhỏ đưa sang nhà Lệ. Cho dù nồi không nhiều nhưng cũng đủ cho mấy chị em Lệ mỗi người một bát gọi là đổi khẩu vị. Lệ vừa đỡ nồi cháo từ tay Đào vừa cảm kích nói: - Dì Phước, cứ ăn đồ nhà dì mãi thế này làm cháu không biết phải cám ơn dì thế nào. - Ngốc quá, nhà dì với nhà cháu là hàng xóm lâu năm, chú Phước và ba cháu lại là anh em tốt việc gì cũng nói với nhau nên chăm sóc các cháu là chuyện đương nhiên, cháu đừng để ý đến cái việc cỏn con này. – Đào kẻ cả nói. - Từ lúc ba cháu qua đời, việc đồng áng nào nặng nhọc toàn một tay chú Phước tranh thủ giúp, còn dì thì luôn giúp cháu việc nhà rồi việc này việc kia, lại còn coi chị em cháu như con cái trong nhà. Cháu thật không biết báo đáp dì thế nào... - Lệ nấc lên nói. - Ngoan ngoan, đừng nói thế chứ. – Đào vỗ vỗ vai Lệ - giúp đỡ chăm sóc nhau thôi mà, là việc nên làm cháu ạ. 139 139