Page 325 - 陳長慶短篇小說集
P. 325

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Thằng Tường từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, lớn lên cũng đàng hoàng. Cái này thì con biết rồi, nên chắc chắn nó sẽ sẵn sàng giúp thôi.  Lệ hồ hứng nói: - Dì ạ, nói thật là việc ngoài đồng nhiều lắm, cháu làm không hết việc, cả ngày không rảnh ra lúc nào. Nếu anh Tường quả thật có lòng giúp thì tốt quá dì ạ. - Cái này cháu cứ yên tâm, - Đào nói rồi cầm tay Lệ, - có chuyện này dì cũng từng bàn với chú Phước, cháu cũng lớn rồi, nếu tìm được người thích hợp thì không bằng đi lấy chồng sớm đi. Như thế vừa có người đỡ đần việc đồng áng, vừa chăm lo được cuộc sống, như thế cũng tốt cho cháu và các em. - Dì ơi, cháu vẫn còn nhỏ mà...- Lệ ngại ngùng cúi đầu. - Cháu cũng đã mười bảy rồi còn nhỏ gì nữa, - Đào cười nói, - cháu xem con Tú nhà dì mười sáu tuổi đã lấy chồng, giờ đã có hai con rồi, hai vợ chồng thương yêu lẫn nhau, còn ai mà sướng hơn nữa? - Mỗi người có một số mệnh dì ạ. Chị Tú có dì và chú Phước lo lắng mới được như thế, chứ như cháu không cha không mẹ, muốn tìm một người đáng tin cậy và thích hợp khó lắm, - Lệ tự ti thủ thỉ. - Thế hay cháu lấy thằng Tường nhà dì đi. – Đào bắt lấy cơ hội, nhanh miệng nói. Lệ đỏ mặt cười cười cúi đầu. 141 141 


































































































   323   324   325   326   327